Thứ Năm, 20 tháng 6, 2019

Quên


QUÊN 

Bạn đi họp và quên điện thoại. Chuyện thường. Vì tính bạn vốn hay quên. Không quên không phải là bạn. Nhưng thực ra chuyện này không bình thường. Bởi vì biết mình hay quên nên bạn luôn tìm cách bắt bộ não khốn khổ của bạn không được phép quên. Bạn ghi việc vào giấy nhớ, dán tím xanh vàng đỏ gắp sổ, vở, túi xách, tường nhà. Bạn ghi đầu việc thành danh sách, cặp lên giá hẳn hoi, chưng ngay phía đối diện bàn làm việc, nơi ngẩng mặt lên là đập mắt vào. Bạn để chuông nhắc giờ, đồng hồ đặt chế độ nhanh hẳn mười phút. Bạn tính đếm đầu việc, tỉ mẩn gạch từng đầu việc một mỗi khi hoàn thành. Thật không sung sướng nào bằng khi ấn mạnh ngòi bút đánh roẹt một cái trên tờ giấy nhắc việc, nghe mát lạnh chạy lên tận chân tóc, hỉ hả tự thưởng bằng việc cho phép quên phắt nó trong vòng vài giờ tiếp theo. Thế nên não bạn luôn căng như dây đàn. Đến một ngày, não cũng biết thân phận mà tự đưa mình vào khuôn phép, kiểu như 5h30 sáng không chuông không mõ cũng tự động bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh, quên mất rằng đó là ngày mình đã được lên lịch quên.
Thế mà bạn đi họp và lại quên điện thoại.
Trong năm phút đầu khi phát hiện ra sự cố, bạn cuống hết cả lên. Ối giời ơi, việc ABCZ còn làm chưa xong. Á, với cả là làm sao để gọi về nhà đây? Lúc nãy vội nhao đi họp, còn bày bừa lanh tanh bành ra cả. Thôi chết, lại còn con bé đang chơi một mình trên gác tối nữa, làm sao mà gọi để nhắc bố nó kia chứ? Lửa cháy đến nơi. Nước ngập đến nơi. Đùng đùng. Nhao nhác. En nờ việc đang dở, mà việc nào cũng nguy cấp. Thế có nhớ điện thoại ai không? Không. Số con gái lớn? Không. Số chồng? Không. Số hàng xóm? Không. Hay gọi fb, có nhớ tài khoản với mật khẩu không? Không, đương nhiên rồi, làm sao nhớ, nhớ chết liền.
Sau năm phút, mọi phương án đưa ra đều vô khả thi. Não cá vàng nhất định không hợp tác. Không một câu thần chú nào có thể làm nó há mồm ngáp ngáp như thể vừng ơi mở ra. Mười phút tiếp theo, bạn ngồi và hình dung ra việc thế giới sẽ hoảng loạn như thế nào khi thiếu bàn tay sắp xếp và chỉ đạo của bạn. Cuối cùng, mệt mỏi với trí tưởng tượng, bạn thúc thủ. Hai tiếng tiếp theo bạn ngồi trên ghế, tay buông thõng, óc im trơ, không máy tính, không ipad, không điện thoại.
Bạn quên. Và bạn được quên. Hoàn toàn.
Và đó là hai tiếng thiên đường trong đời bạn.

Sáng tạo



SÁNG TẠO






Con gái nhỏ viết/ vẽ truyện tranh. Chưa biết chữ nên lên ý tưởng bằng miệng, sau đó nhờ mẹ viết lời và tiếp đến là tự vẽ tranh minh họa. Hì hục cả buổi. Mẹ vừa làm việc nhà vừa tranh thủ hỗ trợ phần lời. Tuy nhiên, trưa quá rồi mà các sự kiện vẫn còn quá nhiều.  Đã đến giờ ăn cơm, mẹ đề nghị kết thúc truyện. Ok, em gật. Và câu chuyện buộc phải kết thúc sớm hơn hơn dự kiến, đơn giản chỉ vì đã đến bữa trưa. Nhân vật chính - Thỏ Ra bít - rốt cục đã phải tạm biệt thế giới của diệu kỳ của Gián và rời nhà tắm sớm hơn ý định ban đầu chỉ vì tác giả không thể nhịn đói lâu hơn được nữa. Chưa bao giờ mình thấy quyền năng của người sáng tạo lớn đến vậy. Muốn cho nhân vật sống là sống, chết là chết. Dừng nghỉ bất kỳ chỗ nào cô ta/ anh ta muốn. Mà câu chuyện cũng không vì thế mà kém bất ngờ hay hấp dẫn. Sáng tạo, xét đến cùng, chỉ là một trò - chơi - tự - mình. Chẳng có gì nghiêm trọng. 


Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019

Trẻ con


TRẺ CON





Bạn stress vì công việc. Công việc chất đống như núi, và bạn, loay hoay trong núi việc vô nghĩa đó, thấy đời mình là bỏ đi.
Bạn bèn mắng trẻ con.
Bạn giận chồng. Vì đã bỏ lại trẻ con và núi việc nhà cho bạn. Vì cả cái gánh cơm áo gạo tiền nặng trĩu mà anh ta phải gánh, nên cũng y như bạn, anh ta thấy đời mình vô nghĩa.
Bạn bèn mắng trẻ con.
Bạn giận hàng xóm không cho bạn để nhờ xe. Bạn giận đồng nghiệp đã quên không chào bạn. Bạn giận bà bán cá ngoài chợ vì đã không bán cá tươi như hôm kia hôm kìa. Bạn giận cả con mèo, nằm phơi thây trên bậc cầu thang khi bạn đi làm về, trông mà ngứa cả mắt. Đời bạn luôn có cái gì đó để giận. Luôn có lý do để giận.
Bạn bèn mắng trẻ con.
Đơn giản vì trẻ con yếu ớt hơn, không thế đánh lại bạn hay trả treo cùng bạn. Vì trẻ con tốt bụng nữa. Bạn biết là trẻ con yêu bạn và sẽ tiếp tục bỏ qua sự thô bạo của bạn, kể cả lần này, lần này nữa.
Bạn mắng trẻ con, nói rằng đã không để cho bạn ngủ, rằng giấc ngủ với bạn rất cần thiết sau cả ngày làm việc vất vả, rằng giống như cốc nước đầy thì sẽ tràn, cái cây bị đè cong sẽ gãy, rằng tivi thì vớ vẩn, máy tính hại mắt và mẹ thì không thể chơi cùng con, ai sẽ làm việc, phải tự biết chăm sóc mình bla bla bla… Giọng bạn lên đến tone cao nhất, rung lên, trở nên the thé, trộn lẫn cả kim thủy hỏa thổ. Những bài học đạo đức trở nên lộn xộn, thiếu mạch lạc. Rồi bạn nói bạn ghét trẻ con, sau đó đến tiết mục phạt, sẽ không nhìn mặt trong cả buổi chiều. Và bạn bỏ đi, khệnh khạng như con gấu già, còn nghe tiếng trẻ con nức nở trong hai bàn tay nhỏ xíu úp vào mặt. 
Nhưng bạn gào lên thế thôi. Vì thực ra bạn yêu trẻ con. Và bạn cũng chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ loay hoay không biết làm gì với đời mình cho đến tận bây giờ. Một đứa trẻ với gương mặt cau có già nua. Nên chỉ một lúc sau, không cầm lòng được, bạn đã quay trở lại. Trẻ con đang nằm trên giường, không tivi không máy tính không ipad như bạn muốn, bức tranh đã hoàn thành, một ngôi nhà hạnh phúc với rất nhiều chi tiết kỹ lưỡng, chỗ nhảy dây, chỗ tưới cây, chỗ dắt cún đi dạo. Và đôi mắt to thật là to đang mở ra chờ đợi, hai lúm đồng tiền hằn một nụ cười hớn hở và đôi tay trần bé xíu ôm chặt cổ bạn. 
Tim bạn rung lên. Bạn đã hứa sẽ sống tốt hơn, quan tâm hơn đến người khác và cũng biết thương yêu bản thân hơn khi có trẻ con. Nhưng cho đến giờ, bạn vẫn chưa làm được điều đó.
Và tim bạn tràn ngập niềm ân hận.
Niềm thương cảm.

Nhạt


NHẠT 

Giống như thứ khí lạnh khô của mùa đông, sự nhạt thấm dần vào mũi, vào họng, vào buồng phổi, vào không gian bao quanh bạn, vào tất thảy mọi mối quan hệ.  Không quá lạnh để gây ra một cơn sock nhiệt buộc phải choàng tỉnh, cũng không quá thưa mỏng để vô ý bỏ qua. Khí quản của bạn là một thứ đường ống mỏng mảnh. Chứng trào ngược dạ dày cũng vậy. Chúng khiến cho bạn nhạy cảm hơn bao giờ hết với thứ khí lạnh trơ này. Bạn biết là nó ở đó, thứ khí lạnh uể oải, chán chường bình tĩnh xâm lược hết mọi khoảng không mà bạn hít thở. Bạn không thể trốn chạy nó cũng như cái không gian đầy thán khí mà bạn thuộc về.
Nhạt là cuộc đời mà bạn sống. Là bàn tay mà bạn bắt hay vòng ôm bạn không sở hữu. Nhạt là một gương mặt ù lì thản nhiên, như thể không biết bạn có đó hay đã tan loãng vào không khí. Nên khi có quá nhiều điều dồn dập muốn nghĩ/ nói, bạn đành chọn cách đào hố nói vọng xuống đất dày. 
Nhưng bạn còn biết nói gì thêm về SỰ NHẠT, khi bạn là hiện thân của chính nó? 

Tức giận


TỨC GIẬN

Cơn tức giận đột ngột lao thốc đến, ôm riết lấy bạn, gầm gừ quăng quật. Mắt bạn lạc thần. Giọng trở nên the thé. Bạn giống như một con trâu rừng bị buộc mõm, lồng lên, giằng lấy giằng để, vừa hung dữ vừa bất lực. Ấy là một cơn giận bất thần, không nguồn cơn, không lý lẽ. Mà lý lẽ ở đâu khi người ta giận giữ. Kể ra thì rất ghê, nhưng sự thật đó chỉ là một trận bão trong cốc nước. Bạn giận đôi khi chỉ vì bạn muốn làm mình làm mẩy. Bạn giận  đôi khi vì bạn muốn gây chú ý. Đời bạn tẻ nhạt và ít được yêu thương, bạn muốn có thêm một chút mặn, một chút ngọt cho đủ vị ở đời. Nên không chừng, giận cũng là cách hay để chứng tỏ với ai đó rằng bạn đang tồn tại. Song rốt cục chẳng có gì thay đổi. Bão ở đáy chén thì làm gì tốt. Nên là, những cơn giận đến rồi đi, chỉ để bạn thấm thía hơn cái nhạt của đời bạn. Bạn lại cắm mặt xuống trong cái nhịp điệu ủ ê quanh quẩn đã biết quá rõ. Bạn cũng biết ít nữa, sau khi đã cặm cụi mà sống, lầm lụi mà sống, thi thoảng nổi hứng nấu một bữa tươm tất hơn ngày thường, cắm một bình hoa tươi tắn hơn ngày thường, bạn sẽ lại rơi vào một cơn trầm cảm mùa xuân mới. Khi đó, không phải trâu rừng, không phải heo nọc, bạn sẽ nhảy lên nhảy xuống như một con cào cào, nhịp nhàng trong cơn say giận.

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2019

Buồn


BU


Bạn có một nỗi buồn. Rất sâu. Nhiều khi bạn không biết là nó có, nhưng nó vẫn ở đó. Đôi khi, bạn muốn nói về điều đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thật khó để chia sẻ về nỗi buồn hay tương tự thế, cảm giác thương tổn. Bởi vì, khi nói ra điều đó, dường như bạn càng cảm thấy bị tổn thương hơn. Có vết dằm sâu mà nếu kéo ra là kéo theo cả vết thương còn rịn máu. Bởi vì khác với niềm vui, nỗi buồn trong bạn là một giếng nước tự đầy. Niềm vui thì giống lớp kem phết trên mặt bánh, ngọt và dễ tan chảy, còn nỗi muộn phiền thì như lớp bánh khô cứng, lẳng lặng nhô lên sau lớp ảo giác ngọt ngào giờ chỉ còn là vết lem nhem trên vỏ giấy.
Nhưng bạn thấy không cần phải lý giải, không cần cắt nghĩa. Giếng nước có cần nói gì đâu, nó tự đầy kia mà. Trong im lặng, nỗi buồn tự lắng nghe mình. Cũng là một cái hay khi có thể tự lắng nghe mình. Như thể cảm giác mệt rã rời trong chất ngất công việc mà được ngủ vùi trên bàn một giấc no lành không lo nghĩ. Như thể cảm giác ngạt thở khi mình đứng trước một không gian rộng lớn hoang vu thanh sạch mà bạn biết mình đã quá già cho những chuyến phiêu lưu bắt trẻ đồng xanh. Như thể tiếng xuýt xoa vô thức buột ra bởi chứng trào ngược dạ dày khi đang gò lưng trên chiếc bàn công chức mẫn cán để sống cuộc đời nghèo túng chỉ có ước mơ và trí tưởng tượng là vô tận. Chao ôi, đôi khi chỉ muốn khóc lên trước những tính từ mà bao lần chính bạn đã miệt thị thẳng thừng không thương tiếc, những xót xa, hoang hoải, diệu vợi.
Và bạn vẫn nhẫn nại sống đời của mình. Một cuộc đời mà đôi khi trong im lặng, bạn vẫn tự hỏi, sự kết thúc. Như thế nào, bao giờ.



Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2019

Căng thẳng


CĂNG THẲNG

Bạn ghét sự căng thẳng. Nhưng căng thẳng là một phần của đời bạn. Nó dính bết vào bạn, như thể mùi cá kho ám vào tóc sau bữa trưa. Bạn đã rửa thật sạch lòng tay, lau cả khăn cẩn thận, vậy mà cái mùi khó ngửi ấy vẫn luẩn quẩn trong giấc trưa tranh thủ, trong con mắt cứ trao tráo nhìn lên trần nhà đợi đến cữ làm chiều.
Không phải mùi cá. Là cái cảm giác căng thẳng không cho phép bạn có thể nằm xuống là đánh giấc thật say, vô tư lự, kiểu bỏ quên đời, như ai đó nói.
Có bao nhiêu thứ bạn phải lo, phải nghĩ. Một công việc mới làm được 1/3. Một ý định đang nhen nhóm chưa thể bắt tay vào. Một list đầu việc với những gạch đầu dòng và những deadline hôm nay phải xong, ngày mai phải xong, cuối tuần này, cuối tháng này… Mỗi đầu việc xong, bạn khoan khoái lấy bút gạch chéo số thứ tự của nó trong danh sách. Chết cha mài nhá. Tao xong mài rồi. Một đi là không ngoảnh lại he he… Nhưng đời bạn, rốt cục chỉ là những đầu việc. Mà đầu việc thì cứ nối dài mãi. Một tiếng ting của điện thoại. Một đầu việc. Khẩn. Một tiếng ting nữa. Hai đầu việc. Khẩn. Có thật đời người ta luôn khẩn thế không nhỉ? Internet, smart phone,  zalo, mail, facebook, messenger… tất cả đã trở thành một thứ mạng nhện bùng nhùng suốt ngày thi nhau gõ vào tai con ruồi cám khốn khổ đang giãy giụa là bạn ting ting ting tinh.
Nên là, có một ngày, bạn nói, bạn ghét đời bạn.
Bạn nói bạn ghét bạn.
Nhưng mà đời bạn không có tội gì. Cả bạn nữa.
Có điều nếu cứ như này. Đã có thể hình dung ra một happy end cho đời bạn. Đó là khi nằm vào quan tài bằng kính trong suốt (trong một hình dung bạn tựa như nàng Bạch Tuyết), bạn sẽ thấy chàng hoàng tử CĂNG THẲNG đi đến gần, mỉm cười thật tươi (chuyện cổ tích nào chẳng thế chứ) và nằm xuống bên cạnh, ôm siết lấy thân/ thi thể bạn. 



Bất an

BẤT AN 


Bạn ghét cảm giác này. Cảm giác loay hoay giữa một đống tức giận, buồn phiền. Rằng cuộc đời bạn là một mớ lùng nhùng và cần sắp xếp lại. Nhưng khi nào? Bao giờ và như thế nào? Có lẽ, nên bắt đầu từ vài hành động nhỏ nhặt như giặt quần áo hoặc quét nhà. Có lẽ bạn thiếu ngủ. Bạn sợ cảm giác có một việc gì đó phải làm mà bạn đã quên mất tiêu và bất thần trong bóng tối, nó lao ra, ngoạm chặt, bám riết, dày vò. Ở đâu ra cái cảm giác lo âu đầy bất an này? Mọi việc dường như đều không hiệu quả, có phải vậy không? Trời đã bắt đầu hửng. Dù nhìn ra cửa kính vẫn còn mờ mờ sương mù. Bạn ngồi trong phòng sách, chân lạnh, đầu rỗng, nghĩ, đời thật buồn. Ờ, đời cơ bản là buồn, nhưng tại sao chứ?

Cô đơn







                           
CÔ ĐƠN

Sự cô đơn thường được mô tả bằng hình ảnh một người đi lầm lũi trong mưa. Hoặc ngồi bó gối trên núi cao đăm đăm nhìn ra xa hút. Thảng hoặc thì có con chó quẩn dưới chân. Hoặc triết học hơn một chút, thì là Walden một mình sống trong rừng. Nhưng cô đơn cũng thường được mô tả khi người ta ở giữa đám đông. Khi giữa nhộn nhịp chen chúc náo nhiệt nói cười mà bạn như thể vô hình. Những âm thanh vẳng lại như thể giả thanh, người ta há miệng thật to, răng lộ nguyên hàm tươi óng và con mắt mở tròng to hết cỡ. Tất cả ngưng lại trong  khoảnh khắc và bạn chậm chậm lướt qua, ngắm nhìn họ đang co giật trong những nụ cười nhân tạo. Rất đông đúc, những nụ cười, những con mắt mở, những khuôn miệng không thể khép, ngưng đọng một vẻ thản nhiên kỳ dị. Và bạn thấy mình đang đứng trong một nhà hòm khổng lồ bằng kính trong suốt, lẩm bẩm nói chuyện với đầu gối.