NẮNG
Con đường ấy, bạn muốn đi một mình. Thật ra, con đường chỉ là một cách nói ẩn dụ. Một thế giới bát ngát của trí tưởng, phóng túng và mênh mông nhưng sâu kín và riêng tư. Nó chứa cả bầu trời bao la rợn ngợp và đồng thời chỉ bé mọn như hạt cỏ khô bị gió thổi lạc trong túi áo, bên đầm nước vào một mùa hè bạn không còn nhớ.
Như thể khi sinh ra bạn đã bị chia cắt. Cánh đồng này. Trang sách này.
Hạt cỏ này: sự vô thanh sâu hút. Và bạn - là - bạn: một tạp âm vô phương cứu
chữa. Những âm thanh cất lên, sự giả dối cất lên. Những đôi mắt, miệng cười,
tay ôm, cả ngôn ngữ ngoài ngôn ngữ. Tất cả bằng nhựa dẻo, đẹp và trống rỗng
kinh hoàng.
Bạn khao khát Vô thanh. Trong im lặng, bạn thấy bản thân mình. Im lặng và
không bị quấy rầy. Im lặng và không bị buộc nói lời mình không nghĩ. Im lặng và
chỉ thế thôi - im lặng.
Nhưng tại sao bạn không thể tập trung vào con đường đang dưới chân, cuốn
sách đang mở trên tay, dòng chữ đang tô mực dở? Tại sao bạn không thể an tâm?
Cái gì khiến bạn bị chia trí? Suy nghĩ là tự do. Nhưng suy nghĩ cũng là xiềng
xích. Tâm trí xoắn vặn khiến bạn không tìm thấy hạt cỏ thơm trong túi áo của
mình.
Nên khi ngước mắt lên, bất ngờ sao, bạn thấy nắng. Nắng tràn ngập,
chan hòa. Trong cây lá tiếng chim lảnh lót. Một buổi sáng thật
nhiều nắng, thơm tho và ấm áp. Và thật nhiều Im lặng.