Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2019

Lo âu


LO ÂU

Giống như một thứ hành trang, dù không muốn mang theo, nó vẫn lặng lẽ nằm trong góc valy đời bạn. Lo âu là một cảm giác không rõ hình hài, đôi khi rất nhẹ, như thể màu sắc u ám trong buổi chiều muộn, hoặc đột ngột như cảm giác quặn thắt ở vùng thượng vị do chứng đau dạ dày mãn tính. Bạn không biết nỗi lo âu bắt đầu từ đâu, vì sao lại thế, hoặc, làm sao để cất nó sang một bên, như thể khi ta dọn dẹp đáy valy sau một chuyến đi xa. Như một chiếc bàn chải, một chiếc khăn vừa để quàng cổ vừa để trùm chân phòng lạnh, một cái xạc pin cũ kỹ để lâu ngày không dùng đến… Đại loại vậy. Cũng có thể hình dung lo âu như một chứng bệnh, khi mọi chuyện không đáng lo, hoặc không đáng lo đến thế, nhưng trái tim bạn vẫn bị bóp nghẹt bởi linh cảm xấu, nỗi sợ hãi đen tối, như thể mọi nỗi bất hạnh trong bụi rậm hoặc từ tứ phía không che chắn, sẽ bất thần nhảy xổ ra và nghiền bạn nát tan thành tro bụi. Trong cảm giác lo âu, mọi thứ luôn toát ra một vẻ u tối đáng nghi ngại và bạn luôn cảm thấy bất trắc rình rập. Có thể do thần kinh bạn hơi quá nhạy cảm, trí tưởng tượng của bạn quá phóng túng và điên rồ, da bạn không tự cấu cũng đau. Hoặc giả, do chính đời sống này, đầy rẫy mối nguy hiểm và đe dọa. Và khi bạn được sinh ra, khi bạn đã là, bạn đã mang theo mình nỗi lo âu, mầm mống sự tự hủy. Nó sẽ làm bạn khô héo trong từng giây phút sống bởi cảm giác bất ổn và bất trắc. Cuộc sống của bạn bị nhiễm xạ.
Bạn làm thế nào ư? Bạn cứ sống tiếp thôi, sống và không thôi tự dày vò. Cho đến một ngày, bạn nhận ra, bạn phải đối mặt và chấp nhận nỗi lo âu của mình. Như một đứa trẻ trước đám bong bóng ngũ sắc tự tạo từ bọt xà phòng lấp lánh dưới nắng, bạn ngắm nhìn nỗi lo âu của mình, thì thầm gọi tên nó, chuyện trò với nó. Bạn nhận ra, dù không mong muốn, lo âu đã cùng bạn đi một chặng đường khá dài. Đã đến lúc bạn biết chấp nhận nỗi lo âu như một phần nhân dạng của bạn. Như bạn đã bắt đầu biết chấp nhận con người đầy bất toàn của bạn, sau một thời gian dài, rất dài.

Thời gian


THỜI GIAN

Bạn sẽ cảm nhận rõ hơn bao giờ hết về thời gian khi có một chiếc đồng hồ đeo tay bé xíu. Cảm giác thời gian chuyển động trong từng âm thanh tích tắc thật mơ hồ nhưng bền bỉ, ráo riết. Bạn sẽ cảm nhận về thời gian rõ hơn nữa khi ngắm những cây kim bé nhỏ trên mặt đồng hồ. Kim giờ ù lì nhất. Kim phút năng động hơn. Và kim giây miệt mài không ngừng nghỉ tíc - tắc - tíc - tắc.
Có bao giờ bạn nghĩ đời mình đang trôi đi cùng tiếng tích tắc đồng hồ? Hẳn là không, điều đó quá ư trừu tượng. Bạn chỉ nghĩ đến cái gì đó gần hơn, thiết thực hơn, ví dụ, 1h30 chiều nay vào tiết dạy đầu tiên, dạy xong, là quãng 4h rưỡi, sẽ tạt qua chợ kiếm món tươi cuối tuần, sau đó rẽ vào nhà trẻ đón con. 7h tối thì xong bữa tối, sẽ tranh thủ bỏ đồ vào máy giặt, rửa dọn sắp xếp linh ta linh tinh. 10h30 đêm thì mắt nhắm mắt mở đọc sách cho con nghe, bụng bảo dạ phải dỗ nó ngủ sớm vì giáo trình còn dang dở... Những tờ giấy nhắc việc của bạn luôn đầy những ghi chú về con số thời gian, rất cụ thể, chẳng hạn, giờ ngày tháng năm…, phải xong… Bạn sống và quay cuồng trong giới hạn ngày 24 giờ. Nhưng bạn cũng không có hoài hơi mà ước ngày có 25 giờ vì thế thì quá mệt. Đôi khi thì bạn ước được ngủ nhiều hơn và giá ngủ mà không phải mơ thì tốt quá. Bởi dường như ngay cả giấc mơ cũng tuyến tính, nghĩa là nó vẫn tự động chạy theo trật tự thời gian. Nên nhiều lần đang mơ, bạn lại giật thót bởi một âm thanh hay hình ảnh nhắc nhở vẫn còn dở việc. Và bạn choàng tỉnh, nghe thấy từ trong thăm thẳm lặng im tiếng tích tắc bền gan, kiên trì.
 Bạn quen với việc thiết kế đời mình theo thời gian biểu. Một thời gian biểu giản đơn, rõ ràng, theo nhịp tuần hoàn ngày ngày tháng tháng năm năm. Bạn quên rằng, thời gian luôn trôi đi, nhưng đời bạn, một lúc nào đó, sẽ dừng lại.