CÔ ĐỘC
Bạn sẽ không thực hiểu cô độc nếu như bạn chưa phải sống giữa một - đầy -
đủ các mối quan hệ xã hội, ví dụ như, gia đình, cơ quan, bạn bè, họ hàng… Thật
là rộn ràng, xôm tụ, đủ đầy. Thế nhưng khi bạn cần một ai đó để có thể nói câu
chuyện của bạn, bạn lục lọi khắp danh sách, những gương mặt chạy loang loáng,
bạn không tìm thấy một ai, bất kỳ ai. Bạn thu mớ bòng bong của mình lại, cuộn
thật chặt, thật gọn như bó sợi tầm gai trong chuyện cổ. Rồi hằng đêm, bạn xổ nó
ra, cuốn từng vòng quanh thân, để gai xiết vào da bạn rớm máu.
Mong muốn của bạn đơn giản, một câu chuyện có người lắng nghe, không ngắt
lời bằng những câu mệnh lệnh thô bạo. Chỉ đơn giản là lắng nghe. Nhưng bạn
không có khả năng. Hoặc là đòi hỏi của bạn quá cao. Hoặc ngôn ngữ của bạn có
vấn đề. Tất cả khiến bạn có cảm giác như đang đập trán vào một bức tường tử khí
lạnh ngắt.
Thật buồn cười, bạn nghĩ. Tất cả đều lỗi của bạn. Bạn chưa đủ bao dung. Bạn
chưa đủ hy sinh. Bạn chưa đủ tốt. Bạn chưa đủ dịu dàng. Cả mong muốn chuyện trò
của bạn cũng là quá ngưỡng chịu đựng. Tất cả đều bất thường. Bạn nghĩ tới câu
chuyện Hang động của Platon. Giữa kẻ cả đời bị trói tay và chỉ nhìn thấy cuộc
sống dưới dạng cái bóng phản chiếu của ngọn lửa làm sao có thể cùng suy nghĩ
với kẻ đã ra khỏi hang động?
Dĩ nhiên, óc hài hước vừa đủ cũng luôn nhắc bạn biết ai là kẻ đã ra khỏi
hang. Chưa chắc đã là bạn.