Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2022

Neo thời gian

 

          NEO THỜI GIAN


            Là một hành động có tính nghi lễ - việc bạn ngồi xuống bàn, cầm lấy cây bút và cuốn sổ (trước đây) và bật máy tính, nhấp chuột (bây giờ) vào sáng ngày mồng một tháng một năm hai nghìn không trăm... Những ý nghĩ lộn xộn chạy trong đầu. Bạn cần sắp xếp lại, từ tốn và nhẫn nại, như đống bát đũa rếch chất chồng cần rửa chỗ bồn rửa. Như đống giấy tờ sự vụ ngổn ngang lộn xộn góc bàn hẹp. Như cuộc đời của bạn, đi qua rất mau mà vào ngày mồng một tháng một năm hai ngàn không trăm... bạn cứ ngỡ mình vẫn là một đứa vị thành niên mặc áo khoác kẻ ca rô đen đỏ (màu đỏ là màu bạn ưa thích suốt quãng đời đã qua của bạn, nhưng bây giờ bạn biết màu ưa thích của bạn đã thay đổi) đứng lơ ngơ bên đường với túi xách căng phồng đựng dăm ba thứ cũ kĩ rẻ tiền nhưng là toàn bộ những gì bạn có. Bạn đã đi qua con đường của mình mà bạn vẫn còn đứng lại. Với rất nhiều thứ đã nhân lên kể từ cái túi cũ kĩ sờn rách. Và bạn vẫn là một đứa trẻ vị thành niên trong tim, chưa bao giờ già đi, hoặc ít nhất bạn tưởng thế, với bộ mặt đầy nếp nhăn, mí mắt sập xuống sầu não.

Bạn buông chuột và cầm sách. Bạn biết bạn là ai vào ngày một tháng một năm hai nghìn không trăm... Bạn là ông lão bán bình và cốc pha lê trên đỉnh dốc Nhà Giả Kim. Bạn mơ thánh địa Mecca. Nhưng bạn vẫn ngồi trên đỉnh dốc và bán bình pha lê. Mãi mãi lơ lửng.

Đó là lí do bạn cần đính chính đời mình trong một thời khắc.

                                                                                               1/1/2022





Cô độc

 

CÔ ĐỘC

 

Bạn sẽ không thực hiểu cô độc nếu như bạn chưa phải sống giữa một - đầy - đủ các mối quan hệ xã hội, ví dụ như, gia đình, cơ quan, bạn bè, họ hàng… Thật là rộn ràng, xôm tụ, đủ đầy. Thế nhưng khi bạn cần một ai đó để có thể nói câu chuyện của bạn, bạn lục lọi khắp danh sách, những gương mặt chạy loang loáng, bạn không tìm thấy một ai, bất kỳ ai. Bạn thu mớ bòng bong của mình lại, cuộn thật chặt, thật gọn như bó sợi tầm gai trong chuyện cổ. Rồi hằng đêm, bạn xổ nó ra, cuốn từng vòng quanh thân, để gai xiết vào da bạn rớm máu.

Mong muốn của bạn đơn giản, một câu chuyện có người lắng nghe, không ngắt lời bằng những câu mệnh lệnh thô bạo. Chỉ đơn giản là lắng nghe. Nhưng bạn không có khả năng. Hoặc là đòi hỏi của bạn quá cao. Hoặc ngôn ngữ của bạn có vấn đề. Tất cả khiến bạn có cảm giác như đang đập trán vào một bức tường tử khí lạnh ngắt.

Thật buồn cười, bạn nghĩ. Tất cả đều lỗi của bạn. Bạn chưa đủ bao dung. Bạn chưa đủ hy sinh. Bạn chưa đủ tốt. Bạn chưa đủ dịu dàng. Cả mong muốn chuyện trò của bạn cũng là quá ngưỡng chịu đựng. Tất cả đều bất thường. Bạn nghĩ tới câu chuyện Hang động của Platon. Giữa kẻ cả đời bị trói tay và chỉ nhìn thấy cuộc sống dưới dạng cái bóng phản chiếu của ngọn lửa làm sao có thể cùng suy nghĩ với kẻ đã ra khỏi hang động?

Dĩ nhiên, óc hài hước vừa đủ cũng luôn nhắc bạn biết ai là kẻ đã ra khỏi hang. Chưa chắc đã là bạn.