Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2019

Đọc - Nói - Viết - Nghe


Tranh Triple self portrait, 1960, của Norman Rockwell.

CHUYỆN ĐỌC

Mình thích đọc. Nhỏ thì mê. Chuyện chúi mũi vào sách để cơm sống - nhão - khét là chuyện bình thường. Lớn lên, học đại học chủ yếu đọc giáo trình. Tác phẩm thì chủ yếu đọc trong mấy mục tóm tắt để thi qua môn. Cũng qua thật. Còn bây giờ, đọc đơn giản là do... có sách. Sách giờ mua dễ. Qua Tiki và các gian hàng sách trên mạng. Hoặc theo dõi bạn fb kinh doanh sách theo kiểu hàng tuyển, đúng gu thì gửi tiền qua tài khoản, xong thì ung dung đợi sách về. Đôi khi dân tỉnh lẻ về thủ đô, tranh thủ đến phố Đinh Lễ khuân ào ạt một số. Rồi nhẩn nha hàng năm có khi không kịp xem lại trên giá đã thêm bao nhiêu đầu sách mới, có cuốn còn nguyên cả màng bọc.
Khi còn thời gian, lúc nào cũng nghĩ sẽ làm chuyện này chuyện kia và nhất định sẽ đọc sách. Rốt cục chẳng đọc được gì. Nhưng khi công việc sự vụ dồn đống lại, ngực nghẹt thở và đầu óc thì trống rỗng, chân tay lạnh như nước đá dù trời đang là chính hạ, mới sực nhớ là sách còn nguyên dãy trên giá. Thì đọc.
Mình có thể đọc bất kỳ ở đâu. Đọc tranh thủ giữa buổi. Ngồi trong xó, giữa hai góc kệ sách, chân co lên trong tư thế đầu gối quá tai hoặc nằm sóng xoài trên sàn nhà. Quần cộc, áo ba lỗ, tay lăm lăm một cái bút chì 3B để gạch chân hoặc ghi chép lăng nhăng bên lề sách. Đọc vào quãng độ 11 giờ đêm, khi bé con đã ngủ, bật bóng đèn vàng đầu giường, bắt đầu nghi lễ đeo kính và giở sách. Độ vài trang thì sách rơi độp vào mặt, mới biết đã ngủ được một giấc đã. Công nhận sách còn hiệu quả gấp mấy lần thuốc ngủ. Thỉnh thoảng mình sẽ đọc sách trong toilet. Nếu đó là một toilet sạch sẽ, khô ráo, nhiều ánh sáng nữa thì đúng là thiên đường trên mặt đất trần thế này.
Mình có thể đọc bất cứ thứ gì. Sách văn học. Vật lý phổ thông. Thơ. Sách dạy nấu ăn. Bí quyết để ăn mặc đẹp. Triết học. Đắc nhân tâm. Thực đơn giúp bé khỏe mạnh và thông minh. Thấy Phật. Tử vi tuổi Giáp Dần. Trái tim đàn bà. Mình đặc biệt thích loại sách dạy nấu ăn. Những năm học đại học, ngồi xổm trên giường tầng 2, nuốt trộng cơm trộn rau muống luộc trộn nước mắm thải mà mắt dán vào cuốn sách dạy nấu ăn, gồm 3 lạng thịt heo xay, tôm nõn, mỡ nước, nước cốt dừa, nêm bột ngọt, bột nêm, hạt tiêu đen, đảo kỹ hành mỡ, hương vị ngào ngạt trong bộ não teo tóp vì đói khát và tưởng tượng.
Nhưng mình vẫn thích đọc. Giữa đống bát đũa chưa rửa, quần áo chưa giặt. Giữa những công việc quay cuồng vô nghĩa. Giữa những ham muốn so đo tính đếm nhỏ nhen hỗn loạn. Nó làm tim đập từ tốn hơn. Bớt đi những cơn cuồng nộ vô thức, không thể kiểm soát.
Đọc làm mình sống chậm lại.
Mình đọc nhanh, nhưng quên còn nhanh hơn.


Thứ Ba, 14 tháng 5, 2019

Walden



WALDEN, MỘT MÌNH SỐNG TRONG RỪNG






Mình đã từng ước là có thể một mình sống trong rừng, lúc nào đó. Chỉ riêng việc nói ra điều ấy đủ thấy giờ mình đã biết an ủi bản thân đến thế nào. Thực ra mình vẫn thường nghĩ đến cái chết. Mình mong một cái chết thật nhanh gọn, không dây dưa, không làm người khác kinh khiếp. Nhưng làm sao được, lúc ấy còn chẳng đủ tỉnh táo để nói ra. Nhớ đến ba, lúc gần mất vẫn cố ra hiệu để con đỡ dậy, cố ngồi thật ngay ngắn trên giường, để chỉ ngắc ngứ những lời cuối cùng. Bao nhiêu năm đã qua. Trong trí mình buổi chiều ấy cứ mờ mịt một màu xám tối. Có phải không, như chiều nay.


Mình rất muốn đi vào trong rừng, ở bên một đầm nước. Một ngày nào đó. Nghe tiếng ếch nhái chẫu chàng ễnh ương. Mùi cỏ dại chắc sẽ ngai ngái. Bao năm rồi mình không dám bước chân trần trên cỏ. Nhưng bây giờ thì chưa. 

Với lại, ở đây không có đầm, cũng không có rừng.