ĐỌC THƠ NGUYỄN THẾ HOÀNG LINH
Phản
ứng của nhiều độc giả khi đọc (thơ) Nguyễn Thế Hoàng Linh là
cười phá lên, ngay lập tức. Và cũng gần như ngay lập tức, những câu chữ ấy găm vào trí nhớ, để những lúc thích hợp
(hoặc cả không thích hợp nữa), bật ra cùng những
tràng cười thoải mái hết cỡ. Mà những câu/ bài như vậy thì nhiều lắm!
Nhưng khi ta gắn những bài/ câu ấy với cái
nhãn trang trọng là “thơ”, phần lớn độc giả nói trên sẽ tỏ ra nghi hoặc: Thế
mà là thơ ư?! Ở đây, tôi đã cố tình nhại lại một tên sách, cũng là một khái
quát nổi tiếng về phản ứng của độc giả trước các tác phẩm nghệ thuật cách tân
đương đại *. Thực chất, phản ứng thường gặp trước thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh này
cũng là phản ứng trước nhiều hiện tượng thơ mới/ lạ khác. Và điều này đặt ra
nhiều vấn đề (thực ra đã được nhiều nhà nghiên cứu bàn đến), đó là vấn đề quan
niệm về thơ và cách đọc thơ.