Thứ Ba, 24 tháng 5, 2022

Tàn tích

 

TÀN TÍCH



Ấy là khi bạn đã nói ra điều gì đó. Trước đó, bạn khăng khăng phải nói. Nhất quyết phải nói. Như thể không nói được ra bạn không còn là bạn. Cảm giác ấy làm bạn sục sôi. Bạn vầy vò trí nhớ, sắp xếp cảnh tượng, phân tích tình thế, vót nhọn ý nghĩ và ngôn từ trong trí, chỉ chực chờ mở miệng là lời bay vút ra như mũi tên rời khỏi cung. Gặp lúc thuận tiện, người nghe chịu nghe, bạn thêm hào hứng. Bạn mô tả, thuyết minh, phân tích, vá chỗ nọ, dặm chỗ kia, vẽ thêm viễn cảnh huy hoàng hoặc đen tối, liên tục thay đổi vị trí và tư cách diễn giả. Từ một vệt màu đanh gọn trực chỉ vị trí duy nhất trên tấm toan, màu đã loang ra, ngày càng nhão nhề mề mệt. Càng nói, bạn càng mất kiểm soát. Càng nói, lời nói càng làm chủ bạn. Cuối cùng, chỉ còn lại lời tung hoành trên bãi chiến trường ngôn từ lạnh lẽo. Bạn chỉ còn một tàn tích.  

Cỏ

 

CỎ






Vườn lâu không dọn, cỏ mọc um tùm. Cỏ lan ra khắp mép vườn, xòa xuống che kín cả các rãnh thoát nước, níu vào lan can thò khỏi mép tường. Có vài cây mọc lên từ vô số hạt ti ti gió thả vào chậu, kiêu hãnh vươn lá chen với đám cây cảnh chẳng chút e ngại. Mỗi đợt gió, cỏ rạp xuống như những dải bờm xanh uốn lượn. Cảm giác như đang có một con châu chấu đang kêu ri ri trong đám cỏ sắp búng càng bay vụt lên. Trong mùi thơm ngọt của tía tô, thơm nồng húng quế, thơm đăng đắng của ngải cứu, thơm mát của lá lốt xanh um góc vườn còn có mùi thơm hanh khô của đám cỏ hoa phơ phất. Bạn tém dép, thả chân trần đi vào vườn. Cỏ thản nhiên rạp xuống, quấn quít lòa xòa ôm lấy chân bạn.

 

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2022

Người già yêu

 

NGƯỜI GIÀ YÊU

 

Người già yêu, tại sao không?

Bạn nhìn người già yêu. Mắt sáng lên. Giọng thất thanh khấp khởi. Tay chân náo động. Mắt chợt sáng rỡ, chợt u uẩn.

Người già thoắt thành con trẻ. Những điệu bộ háo hức không kìm giữ. Người già không phải đi mà bay, chân lơ lửng không chạm đất. Người già không phải nói, mà hát.

Một chút xíu là cơm. Một chút xíu là nước. Còn lại là hương hoa, là không khí, là hơi sương. Ở đâu ra, cái ánh nhìn rờ rỡ ấy? Con mắt không dám ngước hẳn lên, chỉ nhìn ngang, nhìn xa. Ngập ngừng cúi xuống. Trái tim đập chậm chậm trong chiều muộn, muốn nói điều gì.

Bạn trẻ, bạn đừng giễu.

Bạn sẽ già mà không yêu ai. Cũng chẳng được ai yêu.





Về nhà

 

VỀ NHÀ




Xe chạy qua ngã ba. Khi nhìn từ trên chiếc xe giường nằm, ngã ba vụt qua trong tích tắc. Bạn nhớ thuở học trò trọ học, thấy ngã ba biết sắp về đến nhà. Móng nhà xây dở. Một gian phòng nhỏ, ít đồ đạc nghèo nàn. Gạch táp - lô tự đóng xếp góc sân. Vườn su su trĩu quả. Chuồng gà. Cái chổi xể mòn trơ trụi. Hố xí cuối góc vườn, lối đi vào lát gạch sạch sẽ. Và cánh cổng khép mở hai thế giới. Chữ gọi chữ, bạn nhớ lại. Bạn từng có một ngôi nhà ở sau ngã ba đó.

Sao bạn luôn tự nhủ mình là kẻ không nhà?