Thứ Hai, 11 tháng 11, 2019

Bạn

BẠN

Bạn nghĩ bạn không có bạn. Nhưng thực ra là bạn có. Một người bạn lớn luôn có thể lắng nghe bạn, không phàn nàn, không đánh giá, không phán xét. Một người có thể kiên nhẫn lắng nghe bạn kể lể cà kê dễ ngỗng, tự phân tích đánh giá rồi lại đánh giá, tự phân tích mà chẳng cần phải nói gì thêm. Một người bạn có thể bày tỏ phần điên cuồng bấn loạn nhảm nhí mà không phải câu nệ. Đôi khi bạn cũng có diễn một chút, vì bạn thích diễn, nhưng họ cũng không câu nệ. Giống như một trò chơi vô hại, không chấp.
Đấy là người có thể hiểu bạn mà không cần nói. Người luôn đánh giá bạn cao hơn những gì bạn có. Ngay cả cả sự diễn của bạn cũng được xem như một tố chất tốt thì tại sao bạn không tiếp tục chứ?
Bạn đã vô tư chiếm dụng quỹ thời gian vốn quá ít ỏi của họ. Như đương nhiên phải thế. Ý tưởng. Lòng tốt. Sự kiên nhẫn, bao dung. Bạn đã lớn lên từ đó. Nhưng bạn chỉ thấy mỗi mình, mỗi tâm sự của mình. Thấy mỗi nỗi đau của mình. Bạn chưa bao giờ nghĩ bạn mình cũng mệt mỏi. Nhưng bạn là người thông minh, nên đôi khi bạn cũng phải giả bộ càu nhàu, ra vẻ quan tâm. Thực ra bạn chẳng nghĩ gì, ngoài cái tôi của bạn.   
Nhưng bây giờ bạn biết. Bạn mình đã mệt. Bạn chỉ biết điều đó khi bạn cũng thực sự đã mệt. Bạn chỉ muốn tất cả dừng lại. Nên bạn sẽ không nói gì thêm. Hãy để bạn dừng lại. 

Sợ hãi

SỢ HÃI

Sợ hãi khiến bạn ngờ vực nheo mắt khi đứng trước một lối rẽ thật là nhiều nắng, lúa thì ngào ngạt thơm trên đồng, cỏ thì xanh đến bất tận và con đường thì như lượn sóng đến tận chân trời. Nó khiến bạn chỉ muốn thối lui: ở chỗ bạn quay về, cỏ có mùi ôi, rơm không còn thơm, khô xác và ngứa, lúa cũng đã rụng hạt mỏi mòn… Nhưng đó là những gì bạn có. Chắc chắn thế. Không giấc mơ nào quyến dụ được bạn. Bạn là một con bò nhai cỏ khô, nhai rồi nuốt vào ựa ra nhai tiếp. Không sao, cái cũ kỹ quen thuộc có mùi vị an tâm của nó. Nên cả những cơn mơ của bạn cũng được vẽ vòng. Nắng mưa sấm chớp, qua mắt bạn, cũng được vẽ vòng. Có phải đường ranh giới hình ovan ấy đã chia cắt giấc mơ và nỗi sợ hãi của bạn? Không phải thế. Đêm và ngày, ngoài và trong, nước biển và nước sông hòa lẫn, vẫn chỉ một gương mặt. Bởi vì bạn không tin. Bạn không hy vọng. Cùng lắm, bạn tin vào những giấc mơ riêng tây không chia sẻ. Bạn nghĩ bạn đã đi gần hết con đường. Đã đến lúc bạn phải dừng lại. Bạn không chọn nhưng chính là bạn đã chọn. Nỗi sợ hãi khiến bạn tự vẽ vòng tròn, tự nguyện bước vào đó, tình nguyện chung thân với nó, trong suốt cuộc đời dằng dặc bất an, ấm ức, giận giữ và, cũng ngắn ngủi chỉ như một chớp mắt. Những giấc mơ ngâm ngẩm vị sợ hãi, bạn giấu vào ngăn kéo mục rã, những con chữ rời rã.