CÁI CHẾT
1. Bạn thường xuyên nghĩ đến nó. Như thế
nào? Không rõ lắm. Có thể là điểm kết thúc. Một cơn đau. Một dấu hiệu bệnh tật.
Bạn không biết. Cảm giác ấy chỉ của riêng bạn, duy nhất của bạn, khi một mình trơ trọi giáp mặt với nó. Bạn không thể chia sẻ với ai. Không ai có thể chia sẻ. Tuyệt đối cá nhân, đơn độc. Nhưng đó có thể là một
khởi đầu mới? Phải vậy không? Bạn chưa sẵn sàng? Nhưng bao giờ thì bạn mới có
thể sẵn sàng để đối diện với cái chết?
2. Có quá nhiều cái chết. Liên tục.
Thường xuyên. Xung quanh bạn. Cái chết của những người trẻ, rất trẻ. Một tai
nạn vụt qua đường. Chứng ung thư bắt đầu từ một cơn đau quặn. Thùng container
lạnh cóng. Gương mặt vẫn sáng rỡ như hoa nhưng người đã ở dưới lớp đất dày. Cái
chết của những người già. Bệnh tật, mòn mỏi. Con mắt đờ đẫn. Chứng mất trí nhớ.
Bàn tay run rẩy. Những vết rạch lớn. Thân thể hoại tử lở loét. Bằng cách này hay cách khác, cái
chết đang nói với bạn.
3. Không phải cái chết, chính nỗi lo âu
về cái chết mới khiến bạn trở nên rúm ró, ảo não, sợ sệt. Một giọng nói mơ hồ
thì thào trong cổ họng, nói cho bạn hay về một cơn đau đang tượng hình đậm dần
từ một tế bào chết chóc. Đôi khi một vết xám xanh nơi cổ tay, một vệt lồi lõm
đột ngột dưới làn da hay con ruồi ảo giác vụt hiện trong nhãn quan đang mờ đi
của bạn. Bất giác bạn lùi lại. Bạn tự nói với trí nghĩ những điều an ủi, chẳng
hạn, sống đến hiện tại chẳng phải đã là quá đủ hay sao? Sự thực là chẳng phải
đến khi cúm Vũ Hán thành dịch toàn cầu, trái đất được tượng hình gương mặt trùm
kín khẩu trang, cái chết mới trở thành chủ đề tìm kiếm. Sự thực là bạn đã nghĩ
nhiều về cái chết, cách nó đến từ từ, như một hơi gió nghi ngờ, đến lúc thành
cơn bạo bệnh gọi được thành tên. Bạn nghĩ đến cơn đau hành hạ, cái cảm giác một
mình vật vã trên giường lạnh, trải nghiệm chỉ của riêng bạn, hoàn toàn cá nhân,
không thể chia sẻ. Cái chết cô độc tuyệt đối, tận cùng.