Thứ Tư, 1 tháng 4, 2020

Tự do


                              TỰ DO

Đấy là điều bạn vẫn làm hàng ngày: ăn/ ngủ/ đi lại/ mua sắm/ nói nhảm… Bỗng nhiên, vào một ngày đẹp trời, chúng bất thần bị giới hạn. Bạn nhận ra ăn/ ngủ/ đi / đi lại… vốn là quyền tối thiểu. Nhưng cũng là quyền tối thượng. Không có chúng, bạn cảm thấy mình không còn là mình. Tệ hơn. Bạn không tồn tại. Nên bạn khát khao tự quyết. Bạn muốn được tự do sống, suy nghĩ, hành động. Nói cách khác, bạn muốn có Tự do.
Nhưng bạn nghĩ lại đi. Có thật bạn có Tự do?
Làm sao bạn có tự do khi cạnh bạn luôn là Kẻ khác với quyền tự do tối thiểu và tối thượng của họ? Trong không gian giao tiếp, hoặc nhỏ hẹp như một căn bếp, hoặc rộng lớn như xã hội, tự do của bạn chấm dứt khi tự do của người bên cạnh bạn bắt đầu. Bởi thực tế là tự do của một cá nhân luôn chỉ được đánh dấu/ xác định bằng sự xâm phạm lãnh địa tự do của tha nhân. Một tiếng ho, một tia nước bọt bắn ra, tự do của bạn sẽ lập tức ngừng lại. Bạn chỉ tự do khi bạn ngừng kết nối, ngừng giao tiếp. Nói tóm gọn là bạn ngừng tồn tại. Bạn sẽ có tự do khi nằm trong một cái bao. Nhưng khi đó, bạn có thực có tự do hay tự do của bạn đã bị bức tử, như bạn? Và khi đó, liệu bạn còn muốn tự do, hay bạn chỉ muốn trốn thoát khỏi tự do?
Được phép/ không được phép? Bạn luôn phải đối mặt với câu hỏi này. Từ khi bạn còn là một đứa trẻ lo lắng vì trót tè dầm lên ga giường và bây giờ, khi là một con người ở tuổi trung niên, có vẻ ngoài đạo mạo và đứng đắn. Làm sao bạn có tự do khi luôn phải đối mặt với dày đặc các thiết chế đạo đức - xã hội? Làm sao bạn có tự do khi ý chí của bạn luôn phải đầu hàng trước lí trí. Rằng, điều giá trị bạn hướng tới, coi trọng và tìm kiếm không phù hợp với hệ thống chuẩn mực giá trị xã hội đã đề ra. Để tồn tại và “thăng tiến”, lí  trí sẽ tạo nên một cơ chế tự điều chỉnh tinh vi và nham hiểm. Nó buộc bạn phải phục tùng và vận hành theo cấu trúc và quỹ đạo xã hội mà bạn đang là thuộc về, vì mục địch vị lợi. Bạn vẫn muốn tự do? Bạn chỉ còn cách văng ra khỏi quỹ đạo, như một mảnh sao lạc bơ vơ giữa thiên hà.  
Và nữa. Có thực bạn có quyền tự quyết? Bạn đã không thể tự quyết việc bạn được/ bị sinh ra. Bạn có thể tự quyết được việc ốm đau, bệnh tật của bạn? Ngay cả cuộc sống hàng ngày của bạn, bạn tự quyết được mấy phần, hay cha mẹ/ vợ (chồng)/ con cái/ họ hàng/ lãnh đạo/ đồng nghiệp… của bạn sẽ ghé vai dự phần quyết hộ? May chi bạn có thể tự quyết về cái chết của mình. Nhưng điều ấy đòi hỏi rất nhiều can đảm.
Thật buồn, rốt cục, những nổi loạn tư tưởng và cảm xúc vô phương hướng không đẩy bạn đến với tự do. Chúng đã kịp chết rũ trong chiếc lồng kiểm duyệt sắt đá của lý trí trước khi kịp biến thành hành động. Điều an ủi là, ít nhất, chúng đem lại ảo tưởng rằng bạn đang có được đôi chút tự do tinh thần. Sự thực hiếm hoi, đôi khi những cuộc phiêu lưu tinh thần ấy cũng kịp biến thành một vài hành động thực tế. Nhưng đời thực luôn tát vào mặt bạn đau điếng, với mục đích tốt là nhắc bạn cần phải quay về đứng hai chân trên mặt đất, thay vì cứ loay hoay trong mớ tư tưởng triết học nửa mùa rối rắm vô nghĩa. Nên rốt cục, trước khi kịp đặt câu hỏi, kiểu như tự do hay là chết?, bạn đã kịp sắm ngay một chục khẩu trang để dành cách ly với toàn bộ thế giới. Trở về nhà sau cuộc chiến quyết liệt để có được chục khẩu trang sát khuẩn, bạn bèn nghĩ rằng, nó hoàn toàn nằm trong quyền và khả năng tự quyết của bạn.
                                                                                 1/4/2020, ngày cách ly thứ nhất.

Vô danh


                                  VÔ DANH

Bạn là người kém cỏi. Kẻ tụt hậu. Mọi người luôn tiến lên, còn bạn cứ mãi mãi lẽo đẽo phía sau. Bạn bè của bạn đứng trên bục rạng rỡ cờ hoa, ngực đeo đủ loại huân huy chương, tay ôm bằng khen, nách cắp phần thưởng. Kèn trống cờ xí phất phới tưng bừng giữa vùng lộ sáng. Và bạn đứng trong bóng tối, quần ống cao ống thấp, buổi mai nghĩ đến buổi chiều. Bạn không bao giờ nghĩ đến cái gì cao hơn mâm cơm bạn phải chuẩn bị. Đúng hơn bạn không có khả năng. Nếu buộc phải nói/ nghĩ/ viết về cái gì đấy cao cả/ tầm vóc/ quan trọng v.v., bạn luôn phải rướn người, kiễng chân, dặm thêm phấn sáp cho phù hợp với lễ hội giả trang mà bạn buộc lòng tham dự. Rồi bạn sẽ tháo ra, nhanh như lúc đội vào và lập tức gọn gàng đứng vào góc tối. Bạn thấy thật dễ dàng và dễ chịu khi lẩn vào bóng tối và sự vô danh. Đó là nơi bạn muốn thuộc về. Không, đó là nơi bạn thuộc về. Nơi bạn không phải cố gắng diễn vai giỏi giang, thông minh, thành đạt. Nơi bạn nhận ra việc biết chấp nhận giới hạn bản thân là một năng lực giá trị. Nó không buộc bạn phải gồng lên. Nó không kiểm soát bạn. Nó cho bạn quyền đơn giản và tối thượng là một con người bình thường. Một con người không nhất thiết phải viết hoa.