VÔ DANH
Bạn là người kém cỏi. Kẻ tụt hậu. Mọi người luôn tiến lên,
còn bạn cứ mãi mãi lẽo đẽo phía sau. Bạn bè của bạn đứng trên bục rạng
rỡ cờ hoa, ngực đeo đủ loại huân huy chương, tay ôm bằng khen, nách cắp phần
thưởng. Kèn trống cờ xí phất phới tưng bừng giữa vùng lộ sáng. Và bạn đứng
trong bóng tối, quần ống cao ống thấp, buổi mai nghĩ đến buổi chiều. Bạn không
bao giờ nghĩ đến cái gì cao hơn mâm cơm bạn phải chuẩn bị. Đúng hơn bạn không có
khả năng. Nếu buộc phải nói/ nghĩ/ viết về cái gì đấy cao cả/ tầm vóc/ quan trọng v.v., bạn luôn phải rướn
người, kiễng chân, dặm thêm phấn sáp cho phù hợp với lễ hội giả trang mà
bạn buộc lòng tham dự. Rồi bạn sẽ tháo ra, nhanh như lúc đội vào và lập tức gọn
gàng đứng vào góc tối. Bạn thấy thật dễ dàng và dễ chịu khi lẩn vào bóng tối và
sự vô danh. Đó là nơi bạn muốn thuộc về. Không, đó là nơi bạn thuộc về. Nơi bạn
không phải cố gắng diễn vai giỏi giang, thông minh, thành đạt. Nơi bạn nhận ra việc biết
chấp nhận giới hạn bản thân là một năng lực giá trị. Nó không buộc bạn phải gồng
lên. Nó không kiểm soát bạn. Nó cho bạn quyền đơn giản và tối thượng là một con người bình thường. Một con người không nhất thiết phải viết hoa.
Like :)
Trả lờiXóa