TÌNH YÊU
Nếu chủ đề này đặt ra với bạn khoảng 20 năm trước, chắc chắn bạn
sẽ nghĩ và nói/ viết khác bây giờ. Điều đó không quan trọng. Vì thật ra, dù trước
hay sau, điều duy nhất không thay đổi, đó là việc bạn nghĩ về tình yêu và việc bạn
nói (viết) công khai về nó sẽ luôn luôn khác. Nghĩa là, điều bạn thực nghĩ và điều
đã/ sẽ được trình bày hoàn toàn không phải là một. Vậy có nhất thiết phải viết ra điều
bạn (không) nghĩ về tình yêu?
Thay vì tìm kiếm câu trả lời mà ta biết là vô ích/ vô nghĩa
ngay từ đầu, bạn hãy thử làm việc khác, chẳng hạn như tìm kiếm một vài lý do để
giải thích. Tại sao bạn làm điều đó? Điều gì đã khiến bạn tránh né trả lời
trong khi bạn có thể? Hoặc trực diện hơn là thế này: Tại sao bạn không nói như
bạn nghĩ?
Những câu hỏi đôi khi đã dẫn bạn đi xa hơn dự định.
Chẳng hạn, ý nghĩ cựa quậy đầu tiên.
Bạn có chắc trên đời có một thứ gọi là Tình Yêu? Nó có thực
hay chỉ là kết quả của trí tưởng tượng? Một xúc cảm bịa đặt đơn thuần
chỉ để vuốt ve tự ái cá nhân?
Tình yêu là xúc cảm thiêng liêng giữa hai con người, thuần túy vô vụ lợi
hay chỉ là sự sắp đặt và diễn? Hay nữa, là trò lừa dối
vĩ đại và hoàn hảo của Tự nhiên, chỉ để duy trì nòi giống người, như Arthur Schopenhauer
nói?
Bạn đã bao giờ yêu và được yêu chưa?
Bao giờ thì kết thúc, thứ men nồng say ngắn ngủi của cảm xúc,
cảm giác và bắt đầu của lỉnh kỉnh nghĩa vụ, trách nhiệm? Bao giờ, những trơ khấc
bẽ bàng của sự tan vỡ sẽ cất lời?
Những câu hỏi dẫn bạn đến
một sự thật.
Bạn nhận ra. Sâu trong vô thức của bạn, tình yêu luôn mang bộ
mặt bất trắc và đe dọa. Nó làm bạn khiếp hãi. Không có gì đảm bảo rằng bạn đã đi
đúng đường. Rằng người bạn lựạ chọn sẽ chấp nhận đi cùng bạn đến chặng cuối cùng.
Hoặc trước khi nhận ra người ấy muốn chuyển hướng thì chính bạn đã thấy cần phải
nghĩ lại.
Sách vở vẽ ra những chân trời viễn mộng. Những tình yêu bất
diệt chói ngời thổn thức. Nhưng sách vở cũng dạy bạn, những tình yêu đẹp nhất thường
kết thúc bằng chết chóc, đương nhiên của các nhân vật chính. Điển hình là Romeo
và Juliet. Nếu có đơm hoa kết quả thì hậu duệ cũng khá tầm thường. Theo ý Vladimir Soloviev, việc tốt nhất
các vị con cái này có thể làm là viết tiểu sử về cha mẹ họ.
Trên thực tế, bạn chỉ thấy những gì người ta vẽ ra về tình yêu.
Chưa bao giờ bạn thấy tình yêu.
Trên thực tế, bạn chỉ thấy những gì bẽ bàng tủi hổ rơi rớt lạị.
Chưa bao giờ bạn thấy tình yêu.
Bạn sợ hãi tình yêu. Bạn sợ bộ mặt đe dọa và bất trắc của nó.
Bạn không tin tình yêu. Bạn tin vào sự kết thúc của nó.
Nên bạn không chọn tình yêu. Bạn chọn sự an toàn.
Và bạn đóng ngay một cái lồng thật chắc chắn, nhỏ thì nan
tre, lớn thì nan sắt, chui vào ngồi, ngay khi có dịp. Cái lồng chụp lên cuộc đời
bạn, nó là phục trang bản ngã mà bạn lựa chọn trình bày. Lâu dần, bạn không có
thói quen đi ra khỏi lồng. Bạn không còn nhớ cách người ta sống khi không có lồng.
Nhưng bạn chỉ sống theo cách của bạn, và bạn muốn thế giới cũng phải theo cách
của bạn. Cách của cái lồng.
Có phải đấy là hành trình của bạn?
Nhưng bạn có thỉnh thoảng nghĩ đến mùi vị của bánh vẽ? Chẳng
phải là trong mơ, đôi khi vị thính cũng thật đượm đà và tiếng cá quẫy cũng rất
sinh động?
Và vì người ta không sống hai cuộc đời nên đôi khi hoặc thường
xuyên, thầm lén hoặc công khai, bạn oán trách. Thậm chí, bạn thấy
thật khó để sống mãi với/ trong sự an toàn.
Chỉ có điều, bạn quên rằng, lỗi không đến từ sự lựa chọn an
toàn - đó có khi là sự lựa chọn thông minh duy nhất trong đời của bạn. Lỗi đến
từ cái lồng mà bạn khư khư chụp xuống cuộc đời mình và khăng khăng bắt mọi thứ
xung quanh bạn, ngay cả sự an toàn, cũng phải được sắp đặt và diễn trong lồng.
Bạn đã quên cách nhìn mọi thứ từ một đôi mắt bình thường.
Bạn cần mở lòng để định vị lại sự vật, sự việc, và con người.
Dĩ nhiên, với một tình yêu viết bình thường.
Học lại từ đầu thật khó. Nhưng bạn có thể bắt đầu từ một lời
cảm ơn. Với tình yêu không viết hoa của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét