Thứ Tư, 26 tháng 6, 2019

Già


GIÀ

Khi nào thì bạn biết mình đã già?
Hình như sách vở thường nói đến sợi tóc bạc đầu tiên, vết nám má đầu tiên, cơn đau cột sống đầu tiên… Vô số những đầu tiên.
Bạn biết mình đã già lần đầu tiên khi đang ngồi phơi nắng trên ghế, bạn khoan khoái duỗi chân rồi xoay xoay cổ chân làm mấy động tác thể dục tại chỗ. Đột nhiên bạn phát hiện ra mắt cá chân bên phải thâm hẳn đi, còn phần da phía dưới thì u sần lên thành một hình đồng xu be bé. Bạn ngắm thật là kỹ. Mắt cá bên trái thì vẫn màu hồng nhạt, chỉ có ở cổ chân bên phải là rõ ra một làn da đã lão hóa.
Bạn chưa bao giờ nghĩ mình già, dù biết rằng đương nhiên sẽ già. Nhưng bạn không biết đến cái đương nhiên ấy đến sớm hơn bạn nghĩ. Bạn chỉ mải mốt làm việc, kiếm tiền, nuôi con, cơm nước, chợ búa rồi lại tiếp tục làm việc. Một vòng quay khép kín bất tận. Trong vòng tuần hoàn ấy bạn chưa bao giờ nghĩ mình già. Đơn giản bạn không nghĩ. Bạn bận sống. Hoặc cũng có thể ngược lại. Bạn bận đến quên sống. Bởi vì bạn đâu nghĩ gì về việc bạn sống và bạn đang già đi, rất nhanh.
Bạn ngắm lại mình trong tấm gương lớn. Một hình nhân thô kệch đang nặng nề nhìn bạn. Đôi mắt sụp mí đang cố nhếch lên đầy vẻ ngạc nhiên. Chưa bao giờ bạn chứng kiến trọn vẹn nhân dạng tuổi tác đến thế.
Bỗng dưng bạn đi lại chậm chạp hơn. Nói năng lừng khừng uể oải hơn, như thể mọi năng lượng nhiệt tình đột nhiên bay biến đâu mất. Bạn thấy mình mệt mỏi, muốn than van. Mọi việc đều làm bạn bực mình, nhất là cảm giác bất lực, bị tụt hậu, bị bỏ lại phía sau, trong khi thiên hạ cứ băng băng tiến lên phía trước. Và bạn buồn hết một buổi chiều.
Mà chẳng nhẽ tất cả chỉ do một vết lão hóa trên mắt cá chân có hình đồng xu tim tím?




Trò chuyện



TRÒ CHUYỆN


Thời gian qua kẽ tay

Làm khô những chiếc lá

Kỷ niệm trong tôi

Rơi

như tiếng sỏi

trong lòng giếng cạn

                (Thời gian – Văn Cao)

Trò chuyện là mật ngọt kết dính những mối quan hệ. Đời sống cần những câu chuyện, những lời nói lúc vui vẻ, hài hước, lúc phóng túng suồng sã, lúc âu yếm dịu dàng. Bạn lắng nghe những câu chuyện của Đời, lắng nghe sự thèm ước sẻ chia, hình ảnh một bàn tay nắm lấy bàn tay bạn khi đang chới với bên mép vực của nỗi nghi ngại và cô độc. Thật ấm áp, thật dịu dàng.

Không, đời sống cần được trao lời. Cần được hồi đáp. Làm sao cho viên sỏi ném xuống lòng giếng không chỉ vang lên tiếng cạch khô khốc rồi tan vào trong im. Mạch nước ngầm kia, thực ra, chỉ cần được khơi nguồn. Bằng những chuyện trò tin cậy. Bằng lời, và đôi khi, bằng im lặng. 
Nên là, trong thâm tâm, bạn vẫn luôn tìm cách chuyện trò. Dù thường khi, chỉ theo cách của viên sỏi ném xuống lòng giếng cạn.