Thứ Năm, 5 tháng 9, 2019

Đói sáng

ĐÓI SÁNG

Trong một ngày nắng rực rỡ, nhưng bạn lại ở trong một căn phòng tối om và chỉ có thể ngóc cổ nhìn qua một ô cửa nhỏ xíu ở tầng 2, ở đó, cái cành cây xanh mướt cứ lòa xòa buông lá như cợt nhả, như trêu ghẹo, đương nhiên bạn đói sáng. Bạn đói cái cảm giác nắng ấm áp phủ lên hai bàn chân, rồi dâng cao dần, ôm ấp, bao bọc, vuốt ve cơ thể buồn bã. Bạn đói một bầu trời thật xanh, mây thật trắng, lá cây tươi tắn rì rào. Bạn đói cảm giác nằm lăn trên cỏ xanh tin cậy, cỏ may cù vào bắp chân bạn ngai ngái buồn buồn, hoa dại lẫn vào trong cỏ dại. Bạn đói một không gian khoáng đạt mênh mông xa rộng tràn trề ánh sáng mà một lần trong mơ bạn đã nhìn thấy và đã co lại vì nỗi bất an, sợ hãi. 


Bạn từng có nhiều giấc mơ. Những giấc mơ sinh động, biến ảo, lấp lánh sắc màu. Trí tưởng tượng cho phép bạn có khả năng sống trong giấc mơ thật hơn cả đời thực. Những giấc mơ cho bạn thấy những tính từ hóa ra cũng có thể trở thành những câu chuyện là, những con người là. Trong mơ, một đám cánh hồng tàn úa rơi xuống từ tầng trên của khu tập thể cũ nát cũng có thể trở thành tín hiệu thơm ngát của tình yêu. Bao sắc thái tuyệt vời của cuộc đời được mở ra từ những cánh cửa mơ mộng.

Bạn từng mơ. Quá nhiều. Cũng bởi vì bạn biết đời bạn không có gì hơn ngoài những giấc mơ. Không gì rẻ mạt hơn những giấc mơ.

Nhớ ốm

NHỚ ỐM

           Tại vì bạn cứ thấy thiu thỉu ngầy ngật. Bạn thấy người gây gấy sốt. Trán mưng mưng đau. Bạn muốn nhắm mắt nằm nghỉ nhưng hai con mắt cứ tráo trưng nhìn lên trần nhà. Bạn nhớ ra rằng, vẫn còn việc này kia nọ chưa xong, vẫn còn mấy chỗ sót, vẫn chưa hợp lý. Thế là bạn lại lọ mọ phết chỗ nọ phẩy chỗ kia. Mắt bạn lồi ra, tay bạn mổ cò tận lực. Tai bạn căng lên, nghe o o như điện thoại để loa ngoài. Đứng lên rồi ngồi xuống. Nắn nót sai sót. Mà sai sót cứ liên tục. Bạn lẩm bẩm nói một mình, phải cẩn thận. Uống thêm tí nước cho tỉnh táo. Nhưng bộ não quá đát ầm ừ phản đối. Cơ thể cũng góp lời theo kiểu của nó. Bạn đi lại ngật ngưỡng lao lư giữa đống giấy tờ và cốc cafe cỡ đại. Rồi bạn quyết định buông. Nhưng nằm xuống mà không nhắm được mắt hoặc nhắm được mắt rồi mà không sao chợp được mắt thật là khốn khổ. Bạn không thể định tâm vào bất cứ việc gì hay cái gì. Bạn nhớ hơn 6 năm về trước, khi phải mổ thoát vị đĩa đệm. Bạn nằm chung chiếc giường bệnh viện với một bệnh nhân khác, cũng vừa mổ xong, song song thõng thượt, như hai xác ướp quấn băng trắng toát và nẹp lưng thẳng đừ. Bạn đã quên hết tất cả, chỉ nhớ mỗi cơn đau của mình. Gần nửa năm sau đó, trí não bạn gần như không hướng về trước, nó luôn quặt về đằng sau, ở giữa đốt sống L4 - L5, nơi khối đĩa đệm bị lệch và chèn vào những sợi thần kinh khốn khổ. Trong một thời điểm, bạn đã có thể triệt để quên tất cả đống lộn xộn gọi là đời sống này và chỉ tập trung vào mỗi việc, đấy là cơn đau của bạn. Đấy là ý nghĩ đầy ghen tỵ khi bạn vật vờ giữa 3h sáng hệt một xác sống say cafe.

Tiêu thời gian



TIÊU THỜI GIAN

Vừa quay lưng đi, quay mặt lại, bạn ngẩn ngơ nhận ra đã tiêu hết một buổi sáng. Hết một buổi chiều. Hết một ngày. Lại ngày nữa. Bạn không biết, thật ra đơn vị tính đời mình là gì? Ngày, tháng, năm hay là những đầu việc nối tiếp không ngừng? Như những đầu sóng cứ thế lừng lững lao tới, bạn vừa nhao qua đỉnh sóng này đã thấy đối mặt với đỉnh sóng khác. Bạn quay cuồng trong những đầu việc sự vụ bé mọn tẹp nhẹp như chính đời bạn. Nhưng bạn không thể dừng, cho dù bạn luôn tự nhủ, mình sẽ dừng, lúc nào đó. Sẽ làm lại, một khởi đầu thật nhẹ nhõm. Đã đến lúc phải sống vui vẻ. Những cái thời điểm bạn định mãi không thấy tới. Và bạn luôn thấy đời mình quay cuồng trong những lo âu, ức chế, cáu giận, bẳn gắt. Bạn thấy đời đúng là một tấm thảm đan dệt rối ren. Chỉ tiếc là bạn không có khả năng để diễn tả điều này. Nhưng thế biết đâu lại may. Bởi thế thì lại thêm một đầu việc tiêu tốn thời gian nữa. Chỉ riêng việc phải nghĩ đến điều đó đã là một khoản chi thời gian đáng kể trong cuộc đời không đáng kể của bạn rồi. 

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2019

Thơ Pháp Hoan

 TRONG IM LẶNG DIỆU KỲ
         (Về tập Lịch mùa của Pháp Hoan, 2016, AJAR Press/ Fish Eyes Series)



                                                                                               Lê Hồ Quang



         
     Cảm nhận trong im lặng diệu kỳ” là một ý trong bài Tĩnh tọa của Pháp Hoan và cũng chính là tứ xuyên suốt Lịch mùa - tập thơ đầu tay của tác giả này. Trong tập thơ, “im lặng” trước hết là một trạng thái chủ thể:

Đóng mọi giác quan lại

trong căn phòng bóng tối

đêm xanh hơi thở

sâu lắng, rung động tiếng chuông ngân

 

Một dòng sông chảy trên một dòng sông

một ý tưởng tràn trên một ý tưởng

 

… Đóng mọi giác quan lại

Và cảm nhận trong im lặng diệu kỳ

Những chu kỳ của diệt và sinh

Luân chuyển trong mê đồ của thực tại

Nói theo ngôn ngữ nhà Phật, ở đây, “im lặng” chính là một hình thức quán tưởng tâm ý, để thân tâm an trú trong thanh tịnh, và từ đó mà bản chất của vạn pháp được hiển lộ. Trong im lặng, không có sự phân biệt nhị nguyên. Ở đó, tốt/xấu, cao/thấp, trắng/đen, sống/chết, tôi/ta, cá nhân/vũ trụ... đều là Một, trong cõi thanh tịnh. Cho nên, im lặng là Không, nhưng im lặng cũng là Có, là Đầy đủ. Khi ta hiểu theo cách đó, im lặng đã mang một ý nghĩa khác. Đó là đặc tính chủ thể nhưng nó đã phản chiếu và bao hàm trạng thái, đặc tính khách thể - thế giới thiên nhiên, con người và thơ ca mà cái tôi tìm kiếm, hướng về. “Im lặng diệu kỳ”, do đó, vừa là xuất phát điểm của hành trình nội tâm, vừa là phương cách diễn tả, đồng thời, cũng là đối tượng và đích đến. Bởi vậy, như một nghịch lý dễ hiểu, Lịch mùa, dù được mô tả trong/ bằng im lặng, nhưng đã cho thấy cả một thế giới xôn xao cảm giác và rung động. Đó không chỉ là rung động của giác quan vật chất mà còn là những rung động tâm linh xuất phát tự thân tâm vị thiền sinh trẻ tuổi, người dường như luôn biết tìm thấy nỗi hân hoan trong từng khoảnh khắc sống.