TIÊU THỜI GIAN
Vừa quay lưng đi, quay mặt lại, bạn ngẩn ngơ nhận ra đã tiêu hết một
buổi sáng. Hết một buổi chiều. Hết một ngày. Lại ngày nữa. Bạn không biết, thật
ra đơn vị tính đời mình là gì? Ngày, tháng, năm hay là những đầu việc
nối tiếp không ngừng? Như những đầu sóng cứ thế lừng lững lao tới, bạn vừa nhao
qua đỉnh sóng này đã thấy đối mặt với đỉnh sóng khác. Bạn quay cuồng trong những
đầu việc sự vụ bé mọn tẹp nhẹp như chính đời bạn. Nhưng bạn không thể dừng, cho dù bạn
luôn tự nhủ, mình sẽ dừng, lúc nào đó. Sẽ làm lại, một khởi đầu thật nhẹ nhõm.
Đã đến lúc phải sống vui vẻ. Những cái thời điểm bạn định mãi không thấy tới.
Và bạn luôn thấy đời mình quay cuồng trong những lo âu, ức chế, cáu giận, bẳn gắt.
Bạn thấy đời đúng là một tấm thảm đan dệt rối ren. Chỉ tiếc là bạn không có khả
năng để diễn tả điều này. Nhưng thế biết đâu lại may. Bởi thế thì lại thêm một
đầu việc tiêu tốn thời gian nữa. Chỉ riêng việc phải nghĩ đến điều đó đã là một
khoản chi thời gian đáng kể trong cuộc đời không đáng kể của bạn rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét