Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2019

Lo âu


LO ÂU

Giống như một thứ hành trang, dù không muốn mang theo, nó vẫn lặng lẽ nằm trong góc valy đời bạn. Lo âu là một cảm giác không rõ hình hài, đôi khi rất nhẹ, như thể màu sắc u ám trong buổi chiều muộn, hoặc đột ngột như cảm giác quặn thắt ở vùng thượng vị do chứng đau dạ dày mãn tính. Bạn không biết nỗi lo âu bắt đầu từ đâu, vì sao lại thế, hoặc, làm sao để cất nó sang một bên, như thể khi ta dọn dẹp đáy valy sau một chuyến đi xa. Như một chiếc bàn chải, một chiếc khăn vừa để quàng cổ vừa để trùm chân phòng lạnh, một cái xạc pin cũ kỹ để lâu ngày không dùng đến… Đại loại vậy. Cũng có thể hình dung lo âu như một chứng bệnh, khi mọi chuyện không đáng lo, hoặc không đáng lo đến thế, nhưng trái tim bạn vẫn bị bóp nghẹt bởi linh cảm xấu, nỗi sợ hãi đen tối, như thể mọi nỗi bất hạnh trong bụi rậm hoặc từ tứ phía không che chắn, sẽ bất thần nhảy xổ ra và nghiền bạn nát tan thành tro bụi. Trong cảm giác lo âu, mọi thứ luôn toát ra một vẻ u tối đáng nghi ngại và bạn luôn cảm thấy bất trắc rình rập. Có thể do thần kinh bạn hơi quá nhạy cảm, trí tưởng tượng của bạn quá phóng túng và điên rồ, da bạn không tự cấu cũng đau. Hoặc giả, do chính đời sống này, đầy rẫy mối nguy hiểm và đe dọa. Và khi bạn được sinh ra, khi bạn đã là, bạn đã mang theo mình nỗi lo âu, mầm mống sự tự hủy. Nó sẽ làm bạn khô héo trong từng giây phút sống bởi cảm giác bất ổn và bất trắc. Cuộc sống của bạn bị nhiễm xạ.
Bạn làm thế nào ư? Bạn cứ sống tiếp thôi, sống và không thôi tự dày vò. Cho đến một ngày, bạn nhận ra, bạn phải đối mặt và chấp nhận nỗi lo âu của mình. Như một đứa trẻ trước đám bong bóng ngũ sắc tự tạo từ bọt xà phòng lấp lánh dưới nắng, bạn ngắm nhìn nỗi lo âu của mình, thì thầm gọi tên nó, chuyện trò với nó. Bạn nhận ra, dù không mong muốn, lo âu đã cùng bạn đi một chặng đường khá dài. Đã đến lúc bạn biết chấp nhận nỗi lo âu như một phần nhân dạng của bạn. Như bạn đã bắt đầu biết chấp nhận con người đầy bất toàn của bạn, sau một thời gian dài, rất dài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét