TỨC GIẬN
Cơn tức giận đột ngột lao thốc đến, ôm riết lấy bạn, gầm gừ
quăng quật. Mắt bạn lạc thần. Giọng trở nên the thé. Bạn giống như một con trâu
rừng bị buộc mõm, lồng lên, giằng lấy giằng để, vừa hung dữ vừa bất lực. Ấy
là một cơn giận bất thần, không nguồn cơn, không lý lẽ. Mà lý lẽ ở đâu khi người
ta giận giữ. Kể ra thì rất ghê, nhưng sự thật đó chỉ là một trận bão trong cốc
nước. Bạn giận đôi khi chỉ vì bạn muốn làm mình làm mẩy. Bạn giận đôi khi vì bạn muốn gây chú ý. Đời bạn tẻ nhạt
và ít được yêu thương, bạn muốn có thêm một chút mặn, một chút ngọt cho đủ vị ở
đời. Nên không chừng, giận cũng là cách hay để chứng
tỏ với ai đó rằng bạn đang tồn tại. Song rốt cục chẳng có gì thay đổi. Bão ở đáy chén thì làm gì tốt. Nên là,
những cơn giận đến rồi đi, chỉ để bạn thấm thía hơn cái nhạt của đời bạn. Bạn lại
cắm mặt xuống trong cái nhịp điệu ủ ê quanh quẩn đã biết quá rõ. Bạn cũng biết
ít nữa, sau khi đã cặm cụi mà sống, lầm lụi mà sống, thi thoảng nổi hứng nấu một bữa tươm tất
hơn ngày thường, cắm một bình hoa tươi tắn hơn ngày thường, bạn sẽ lại rơi vào
một cơn trầm cảm mùa xuân mới. Khi đó, không phải trâu rừng, không phải heo nọc,
bạn sẽ nhảy lên nhảy xuống như một con cào cào, nhịp nhàng trong cơn say giận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét