CĂNG THẲNG
Bạn ghét sự căng thẳng. Nhưng căng thẳng là một phần của đời bạn.
Nó dính bết vào bạn, như thể mùi cá kho ám vào tóc sau bữa trưa. Bạn đã rửa
thật sạch lòng tay, lau cả khăn cẩn thận, vậy mà cái mùi khó ngửi ấy vẫn luẩn
quẩn trong giấc trưa tranh thủ, trong con mắt cứ trao tráo nhìn lên trần nhà
đợi đến cữ làm chiều.
Không phải mùi cá. Là cái cảm giác căng thẳng không cho phép bạn
có thể nằm xuống là đánh giấc thật say, vô tư lự, kiểu bỏ quên đời, như ai đó
nói.
Có bao nhiêu thứ bạn phải lo, phải nghĩ. Một công việc mới làm
được 1/3. Một ý định đang nhen nhóm chưa thể bắt tay vào. Một list đầu việc với
những gạch đầu dòng và những deadline hôm nay phải xong, ngày mai phải xong,
cuối tuần này, cuối tháng này… Mỗi đầu việc xong, bạn khoan khoái lấy bút gạch
chéo số thứ tự của nó trong danh sách. Chết cha mài nhá. Tao xong mài rồi. Một
đi là không ngoảnh lại he he… Nhưng đời bạn, rốt cục chỉ là những đầu việc. Mà
đầu việc thì cứ nối dài mãi. Một tiếng ting của điện thoại. Một đầu việc. Khẩn.
Một tiếng ting nữa. Hai đầu việc. Khẩn. Có thật đời người ta luôn khẩn thế
không nhỉ? Internet, smart phone, zalo, mail, facebook, messenger… tất cả
đã trở thành một thứ mạng nhện bùng nhùng suốt ngày thi nhau gõ vào tai con
ruồi cám khốn khổ đang giãy giụa là bạn ting ting ting tinh.
Nên là, có một ngày, bạn nói, bạn ghét đời bạn.
Bạn nói bạn ghét bạn.
Nhưng mà đời bạn không có tội gì. Cả bạn nữa.
Có điều nếu cứ như này. Đã có thể hình dung ra một happy end cho
đời bạn. Đó là khi nằm vào quan tài bằng kính trong suốt (trong một hình dung
bạn tựa như nàng Bạch Tuyết), bạn sẽ thấy chàng hoàng tử CĂNG THẲNG đi đến gần,
mỉm cười thật tươi (chuyện cổ tích nào chẳng thế chứ) và nằm xuống bên cạnh, ôm
siết lấy thân/ thi thể bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét