QUÊN
Bạn đi họp và
quên điện thoại. Chuyện thường. Vì tính bạn vốn hay quên. Không quên không phải là bạn. Nhưng thực ra chuyện
này không bình thường. Bởi vì biết mình hay quên nên bạn luôn tìm cách bắt bộ
não khốn khổ của bạn không được phép quên. Bạn ghi việc vào giấy nhớ, dán tím
xanh vàng đỏ gắp sổ, vở, túi xách, tường nhà. Bạn ghi đầu việc thành danh sách,
cặp lên giá hẳn hoi, chưng ngay phía đối diện bàn làm việc, nơi ngẩng mặt lên
là đập mắt vào. Bạn để chuông nhắc giờ, đồng hồ đặt chế độ nhanh hẳn mười phút.
Bạn tính đếm đầu việc, tỉ mẩn gạch từng đầu việc một mỗi khi hoàn thành. Thật không sung sướng nào bằng khi ấn mạnh
ngòi bút đánh roẹt một cái trên tờ giấy nhắc việc, nghe mát lạnh chạy lên tận
chân tóc, hỉ hả tự thưởng bằng việc cho phép quên phắt nó trong vòng vài giờ
tiếp theo. Thế nên não bạn luôn căng như dây đàn. Đến một ngày, não cũng biết thân
phận mà tự đưa mình vào khuôn phép, kiểu như 5h30 sáng không chuông không mõ cũng
tự động bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh, quên mất rằng đó là ngày mình đã được lên
lịch quên.
Thế mà bạn đi
họp và lại quên điện thoại.
Trong năm phút
đầu khi phát hiện ra sự cố, bạn cuống hết cả lên. Ối giời ơi, việc ABCZ còn làm
chưa xong. Á, với cả là làm sao để gọi về nhà đây? Lúc nãy vội nhao đi họp, còn
bày bừa lanh tanh bành ra cả. Thôi chết, lại còn con bé đang chơi một mình trên gác tối nữa,
làm sao mà gọi để nhắc bố nó kia chứ? Lửa cháy đến nơi. Nước ngập đến nơi. Đùng đùng. Nhao nhác. En nờ việc đang dở, mà việc nào cũng nguy cấp. Thế có nhớ điện
thoại ai không? Không. Số con gái lớn? Không. Số chồng? Không. Số hàng xóm?
Không. Hay gọi fb, có nhớ tài khoản với mật khẩu không? Không, đương nhiên rồi, làm sao nhớ,
nhớ chết liền.
Sau năm phút, mọi
phương án đưa ra đều vô khả thi. Não cá vàng nhất định không hợp tác. Không một
câu thần chú nào có thể làm nó há mồm ngáp ngáp như thể vừng ơi mở ra. Mười
phút tiếp theo, bạn ngồi và hình dung ra việc thế giới sẽ hoảng loạn như thế
nào khi thiếu bàn tay sắp xếp và chỉ đạo của bạn. Cuối cùng, mệt mỏi với
trí tưởng tượng, bạn thúc thủ. Hai tiếng tiếp theo bạn ngồi trên ghế, tay buông
thõng, óc im trơ, không máy tính, không ipad, không điện thoại.
Bạn quên. Và
bạn được quên. Hoàn toàn.
Và đó là hai
tiếng thiên đường trong đời bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét