CÔ ĐƠN
Sự cô đơn thường
được mô tả bằng hình ảnh một người đi lầm lũi trong mưa. Hoặc ngồi bó gối trên
núi cao đăm đăm nhìn ra xa hút. Thảng hoặc thì có con chó quẩn dưới chân. Hoặc triết học hơn một chút, thì là Walden một mình sống trong rừng. Nhưng
cô đơn cũng thường được mô tả khi người ta ở giữa đám đông. Khi giữa nhộn nhịp
chen chúc náo nhiệt nói cười mà bạn như thể vô hình. Những âm thanh vẳng lại
như thể giả thanh, người ta há miệng thật to, răng lộ nguyên hàm tươi óng và con mắt
mở tròng to hết cỡ. Tất cả ngưng lại trong khoảnh khắc và bạn chậm chậm lướt qua, ngắm
nhìn họ đang co giật trong những nụ cười nhân tạo. Rất đông đúc, những nụ cười,
những con mắt mở, những khuôn miệng không thể khép, ngưng đọng một vẻ thản
nhiên kỳ dị. Và bạn thấy mình đang đứng trong một nhà hòm khổng lồ bằng kính
trong suốt, lẩm bẩm nói chuyện với đầu gối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét