Con gái nhỏ viết/ vẽ truyện tranh. Chưa biết chữ nên lên ý tưởng bằng miệng, sau đó nhờ mẹ viết lời và tiếp đến là tự vẽ tranh minh họa. Hì hục cả buổi. Mẹ vừa làm việc nhà vừa tranh thủ hỗ trợ phần lời. Tuy nhiên, trưa quá rồi mà các sự kiện vẫn còn quá nhiều. Đã đến giờ ăn cơm, mẹ đề nghị kết thúc truyện. Ok, em gật. Và câu chuyện buộc phải kết thúc sớm hơn hơn dự kiến, đơn giản chỉ vì đã đến bữa trưa. Nhân vật chính - Thỏ Ra bít - rốt cục đã phải tạm biệt thế giới của diệu kỳ của Gián và rời nhà tắm sớm hơn ý định ban đầu chỉ vì tác giả không thể nhịn đói lâu hơn được nữa. Chưa bao giờ mình thấy quyền năng của người sáng tạo lớn đến vậy. Muốn cho nhân vật sống là sống, chết là chết. Dừng nghỉ bất kỳ chỗ nào cô ta/ anh ta muốn. Mà câu chuyện cũng không vì thế mà kém bất ngờ hay hấp dẫn. Sáng tạo, xét đến cùng, chỉ là một trò - chơi - tự - mình. Chẳng có gì nghiêm trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét