BUỒN
Bạn có
một nỗi buồn. Rất sâu. Nhiều khi bạn không biết là nó có, nhưng nó vẫn ở
đó. Đôi khi, bạn muốn nói về điều đó, nhưng không biết phải bắt
đầu từ đâu. Thật khó để chia sẻ về nỗi buồn hay tương tự thế, cảm giác thương tổn. Bởi vì, khi nói ra điều đó, dường như bạn càng cảm thấy bị tổn thương
hơn. Có vết dằm sâu mà nếu kéo ra là kéo theo cả vết thương còn rịn máu. Bởi vì khác với niềm vui, nỗi buồn trong bạn là một giếng
nước tự đầy. Niềm vui thì giống lớp kem phết trên mặt bánh, ngọt và
dễ tan chảy, còn nỗi muộn phiền thì như lớp bánh khô cứng, lẳng lặng nhô lên
sau lớp ảo giác ngọt ngào giờ chỉ còn là vết lem nhem trên vỏ giấy.
Nhưng
bạn thấy không cần phải lý giải, không cần cắt nghĩa. Giếng nước có cần nói gì
đâu, nó tự đầy kia mà. Trong im lặng, nỗi buồn tự lắng nghe mình. Cũng là một
cái hay khi có thể tự lắng nghe mình. Như thể cảm giác mệt
rã rời trong chất ngất công việc mà được ngủ vùi trên bàn một giấc no lành không
lo nghĩ. Như thể cảm giác ngạt thở khi mình đứng trước một không gian rộng lớn
hoang vu thanh sạch mà bạn biết mình đã quá già cho những chuyến phiêu lưu bắt
trẻ đồng xanh. Như thể tiếng xuýt xoa vô thức buột ra bởi chứng trào ngược dạ
dày khi đang gò lưng trên chiếc bàn công chức mẫn cán để sống cuộc đời nghèo
túng chỉ có ước mơ và trí tưởng tượng là vô tận. Chao ôi, đôi khi chỉ muốn khóc
lên trước những tính từ mà bao lần chính bạn đã miệt thị thẳng thừng không
thương tiếc, những xót xa, hoang hoải, diệu vợi.
Và
bạn vẫn nhẫn nại sống đời của mình. Một
cuộc đời mà đôi khi trong im lặng, bạn vẫn tự hỏi, sự kết thúc. Như thế nào,
bao giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét