Bạn stress vì công việc. Công việc chất đống như núi, và bạn,
loay hoay trong núi việc vô nghĩa đó, thấy đời mình là bỏ đi.
Bạn bèn mắng trẻ con.
Bạn giận chồng. Vì đã bỏ lại trẻ con
và núi việc nhà cho bạn. Vì cả cái gánh cơm áo gạo tiền nặng trĩu mà anh ta phải gánh, nên
cũng y như bạn, anh ta thấy đời mình vô nghĩa.
Bạn bèn mắng trẻ con.
Bạn giận hàng xóm không cho bạn để nhờ xe. Bạn giận đồng
nghiệp đã quên không chào bạn. Bạn giận bà bán cá ngoài chợ vì đã không bán cá
tươi như hôm kia hôm kìa. Bạn giận cả con mèo, nằm phơi thây trên bậc cầu thang
khi bạn đi làm về, trông mà ngứa cả mắt. Đời bạn luôn có cái gì đó để giận.
Luôn có lý do để giận.
Bạn bèn mắng trẻ con.
Đơn giản vì trẻ con yếu ớt hơn, không thế đánh lại bạn hay
trả treo cùng bạn. Vì trẻ con tốt bụng nữa. Bạn biết là trẻ con yêu bạn và sẽ
tiếp tục bỏ qua sự thô bạo của bạn, kể cả lần này, lần này nữa.
Bạn mắng trẻ con, nói rằng đã không để cho bạn ngủ, rằng giấc
ngủ với bạn rất cần thiết sau cả ngày làm việc vất vả, rằng giống như cốc nước
đầy thì sẽ tràn, cái cây bị đè cong sẽ gãy, rằng tivi thì vớ vẩn, máy tính hại
mắt và mẹ thì không thể chơi cùng con, ai sẽ làm việc, phải tự biết chăm sóc
mình bla bla bla… Giọng bạn lên đến tone cao nhất, rung lên, trở nên the thé,
trộn lẫn cả kim thủy hỏa thổ. Những bài học đạo đức trở nên lộn xộn, thiếu mạch
lạc. Rồi bạn nói bạn ghét trẻ con, sau đó đến tiết mục phạt, sẽ không nhìn mặt
trong cả buổi chiều. Và bạn bỏ đi, khệnh khạng như con gấu già, còn nghe tiếng
trẻ con nức nở trong hai bàn tay nhỏ xíu úp vào mặt.
Nhưng bạn gào lên thế thôi. Vì thực ra bạn yêu trẻ con. Và bạn
cũng chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ loay hoay không biết làm gì với đời mình
cho đến tận bây giờ. Một đứa trẻ với gương mặt cau có già nua. Nên chỉ một lúc
sau, không cầm lòng được, bạn đã quay trở lại. Trẻ con đang nằm trên giường,
không tivi không máy tính không ipad như bạn muốn, bức tranh đã hoàn thành, một
ngôi nhà hạnh phúc với rất nhiều chi tiết kỹ lưỡng, chỗ nhảy dây, chỗ tưới cây,
chỗ dắt cún đi dạo. Và đôi mắt to thật là to đang mở ra chờ đợi, hai lúm đồng
tiền hằn một nụ cười hớn hở và đôi tay trần bé xíu ôm chặt cổ bạn.
Tim bạn rung lên. Bạn đã hứa sẽ sống tốt hơn, quan tâm hơn đến
người khác và cũng biết thương yêu bản thân hơn khi có trẻ con. Nhưng cho đến
giờ, bạn vẫn chưa làm được điều đó.
Và tim bạn tràn ngập niềm ân hận.
Niềm thương cảm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét