KHÓC
Bạn nhớ từng
khóc rất nhiều khi ba mất. Khóc như thể bạn là một cái khăn sũng nước và vắt
đến đâu nước mắt chan chan đến đó. Cho đến khi cạn kiệt, trống rỗng.
Khi còn tuổi trẻ,
bạn cũng có đôi lần khóc trong giận hờn. Để được cuống quít dỗ dành nựng nịu ve
vuốt. Đấy là tiếng khóc có khán giả nên thường đi cùng âm thanh và cả trò diễn.
Khóc ấy thật là vui.
Nhưng rồi
cũng đến ngày. Nước mắt lẳng lặng ứa ra rồi cũng lặng lặng lụi. Nước mắt chỉ là
trò diễn. Ừ, sự thật là cảnh khóc trong im lặng đã bị show hàng quá nhiều. Việc
chảy ngược vào trong cũng chỉ là một scene rẻ tiền. Chẳng để làm gì. Chẳng ích
gì.
Và thế là bạn
cúi đầu, ngắm nghía mãi hai bàn tay, hít một hơi thật sâu. Rồi đứng dậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét